HAI TIẾNG THÂN THƯƠNG

Hai tiếng “cô ơi” sao thân thương quá đỗi
Từ môi xinh bé cất gọi cô ơi
Cô ơi! Con ăn cơm rồi nhé!
Sạch cả tô mà chẳng đổ ra bàn
Cô ơi! Con uống thuốc rồi cô ạ!
Khen con đi, con uống giỏi chưa nè
Thuốc đắng lắm mà con không hề khóc
Uống thuốc rồi sẽ khỏi bệnh ngay thôi!

Cô ơi! Con ngủ rồi cô ạ!
Nhắm mắt vào, cô kể chuyện con nghe
Chuyện kể rằng con mèo con nó khóc
Mèo con hư không chịu đến trường
Con có hư như mèo không nhỉ?
Không khóc nhè, cô mẹ sẽ thương con!
Cô ơi! Con có đồ rất đẹp!
Mẹ vừa mua cho con chiều qua
Chiếc nơ này xinh quá cô ơi
Con mặc vào đẹp lắm cô à
Sáng đến bên cô, cô khen con đẹp
Con rộn ràng hai tiếng “cô ơi” !

Cô ơi cột dùm con bím tóc
Thắt bím hai chùm con mới thích cơ
Cô ơi! Mèo con hư thì khóc
Còn con ngoan cô sẽ vui lòng
Rồi mỗi tuần cô thưởng một bông hồng
Hoa bé đem về khoe với mẹ…

Cô ơi…!
Hai tiếng ấy thôi, sao mà thân thương quá
Dù mệt nhoài vẫn vui rộn tim tôi
Đời nhà giáo nghèo bao lo toan vất vả
Vẫn vẹn nguyên tình trong ánh mắt thơ ngây
Bao ưu tư, nhọc nhằn quên hết cả
Có lẽ vì hai tiếng ấy “Cô ơi!”.


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *